🐮 Bảo Bối Của Thiên Kim
Quyển 1 - Chương 28: Làm thơ là không am hiểu nhất. Quyển 1 - Chương 29: Tiểu quận chúa nổi giận. Quyển 1 - Chương 30: Tiểu Mặc bị cáo bạch. Quyển 1 - Chương 31: Một lần nhìn trở thành thiên cổ. Quyển 1 - Chương 32: Con nít không nên nhìn. Quyển 1 - Chương 33: Hắn ra tay
Đọc truyện tranh Mẫu Thân Phúc Hắc Của Thiên Tài Bảo Bối – Chap 16 - Nàng là kim bài sát thủ của thế kỷ 21, một sớm xuyên qua, biến thành nhị tiểu thư của Đoan Mộc thế gia, một đại thế gia của Hiên Viên vương triều. Nàng trời sinh phế tài, cực phẩm
Tiểu bảo bối của sát thần. Cám ơn các bạn (cuongczvn) đã luôn ủng hộ truyện nhé. Từ bây giờ sẽ bạo 10 Chương nhằm cảm ơn Kim Phiếu của bạn.Trong rừng lạng lẽ vô cùng, Lạc nai lưng không chấm dứt đánh giá chỉ bốn fan Tiêu Phàm, còn có Tiểu Kim uy phong lẫm lẫm kề
Nàng là thiên sứ trời ban, với vẻ đẹp người người ghen tỵ , là cô sinh viên năm nhất của đại học danh tiếng, đồng thời cũng là người yêu của Jennie Kim tổng giám đốc của " Tập đoàn Kim Thị " - một trong mười Tài Phiệt lớn nhất thế giới.
Truyện: Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo BốiTác giả: Xảo NhiThể loại: Ngôn Tình, Sủng, Tổng Tài-----Giới thiệu:Ông lão đang xem TV,
5. Bảo bối của thiên kim – losartanfast.com. Nội dung tóm tắt: Nội dung về Bảo bối của thiên kim – losartanfast.com Thể loại: Xuуên Không, Điền Văn, Ngọt Sủng, Cổ Đại, Ngôn Tình Nhà nghèo thiên kim ở nông thôn hạnh phúᴄ ᴄủi gạo mắm muối, ᴄhuуện nhà ѕinh ….
Cô gái Đồ Long - Hồi 15 một trong những 102 chương hồi tác phẩm Cô gái Đồ Long của tác giả truyện kiếm hiệp Kim Dung. Hãy cùng khám phá những tình tiết diễn biến hấp dẫn của truyện Cô gái Đồ Long ở Hồi 15 như thế nào.
•Bảo bối của tớ, Kim Yeeun•. 426 likes · 1 talking about this. 핟할̛핚 핔학핦̛́핒 핕핦̛̣핟하 핥핚̀핟학 핪핖̂핦 핔학핚̉ 핕핒̀핟학 핔학할 핓핒̉할 핓할̂́핚 핔핦̉핒 핥할̛́, 한핚핞 핪핖핖핦핟.
- Hoàng Gia Bảo: Bé là “tài sản” quý giá nhất của bố mẹ, của gia đình. - Hoàng Thiên Kim: Xuất phát từ câu nói “Thiên Kim Tiểu Thư” tức là “cô con gái ngàn vàng”, bé yêu của bạn là tài sản quý giá nhất của cha mẹ đó. - Hoàng Minh Châu: Bé là viên ngọc trai trong
qrT8On. Chương 1. Tác giả Vân Thất Nhi ║ Poster Diêu Di Tháng 7, từng trận mưa ngâu rả rích. . Trước cổng căn biệt thự cổ kính màu trắng duy nhất ở ngoại ô thành phố V, một cô gái đứng dưới màn mưa ngâu, che một chiếu ô màu lam dịu dàng đang ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt nhìn thẳng vào bên trong cánh cổng cao trước mặt. Cô gái nheo nheo mắt, hết nghiêng đầu sang trái rồi nghiêng sang phải, do dự một hồi mới bước đến gần cánh cổng lớn, nhấn chuông. Tiếng chuông vang lên một hồi, cuối cùng cũng nghe được tiếng người bên trong đáp lại. “Xin hỏi, cô muốn tìm ai?” “Cháu đến tìm ông Tiêu Diễn, xin hỏi ông ấy có ở nhà không ạ?” “Cô có hẹn trước chứ?” “Không có, nhưng bác có thể nói lại giúp cháu với ông ấy một tiếng không ạ? Nói với ông ấy là có cháu gái của Phó Nhuyễn đến tìm.” “Được rồi, tôi sẽ nói lại, cô chờ một chút đi.” Giọng nói của bác giúp việc mang theo chút bất mãn, nhưng vẫn cố nói lại một câu xem như là lịch sự với cô. “Làm phiền rồi.” Cô gái cũng đáp lại, mình đến tìm người ta đương nhiên phải nhẫn nhịn chút, không vui cũng phải tỏ ra bình thường chứ, không đúng sao? Chưa đến mười phút, giọng nói bên trong chuông cửa lại vang lên “Mời cô vào.” Giọng nói của bác giúp việc khi nãy bỗng thay đổi hẳn, nhiệt tình lạ thường, còn có thể nghe được tiếng thở dốc như thể vừa chạy rất vội của bà ta. Cửa mở ra, cô gái bước chân đi vào. Một bác gái trung niên tuổi ngoài bốn mươi đứng trước cửa nhìn cô như muốn đánh giá xem rốt cuộc là người nào mà ông chủ lớn lại kích động muốn gặp đến như thế. Người đến là một cô gái khoảng hai mươi, hai mươi mốt tuổi, dáng người cao dong dỏng, mái tóc đen dài được cột thành đuôi ngựa thật cao, làn da bánh mật đúng chuẩn của người Châu Á. Trên người cô gái mặc một chiếc áo sơ-mi màu tím nhạt, quần jean dài ôm trọn đôi chân thon gọn của cô, một chiếc cặp màu nâu mang chéo trên người, thoạt nhìn rất giống một sinh viên “bình dân”, càng nhìn càng thấy cứ y như là đến đây để tiếp thị vậy. Nhưng không hiểu sao, khi ông chủ lớn vừa nghe đến có “cháu gái của Phó Nhuyễn” đến tìm lại gấp gáp cho mời như vậy, cũng rất may mắn khi mà bà đã không đuổi cô gái này đi ngay mà là quay vào hỏi lại, nếu không, sao được ông chủ lớn mở miệng hứa thưởng thêm tiền cho bà vào cuối tháng này chứ. Cô gái vừa bước vào nhà, được bác giúp việc nhận lấy chiếc ô, rồi mời cô đi thẳng vào bên trong. Trong phòng khách sang trọng và rộng lớn, chỉ có hai người đang ngồi uống trà, một người là một phu nhân khoảng bốn mươi, cả người toát ra vẻ quý khí của một bà chủ nhà giàu quyền thế, người này chính là con dâu của Tiêu Diễn, Trần Tình. Bà Trần Tình hiện tại đang đưa mắt đánh giá xem người đến tìm cha chồng của mình là người thế nào, nhưng trong mắt bà lúc này, nhìn ngang nhìn dọc chỉ thấy đối phương là một con nhóc nghèo khó mà thôi, thật là có chút. . . . . Trong mắt Trần Tình không khỏi hiện lên sự khinh thường trần trụi dành cho cô, vậy nên cô nhận ra đối phương không thích mình cũng là điều dễ hiểu thôi. Người còn lại là một ông cụ tuổi ngoài sáu mươi đang ngồi trên sofa, gương mặt đẹp lão, chứng tỏ khi còn trẻ, ông cũng là một mỹ nam. Lớn tuổi là vậy nhưng ông có một đôi mắt trông vẫn rất anh minh, ông cụ đang nhìn chằm chằm vào cô, dần dần đôi mắt ông cụ như lóe sáng, tâm tình xúc động đứng lên, đi nhanh về phía cô. Cô gái nhanh nhẹn đi đến bên ông cụ, thật lòng là sợ ông cụ vì đi quá nhanh mà ngã mất. “Giống, thật sự rất giống.” Tiêu Diễn kích động thốt lên khi nhìn rõ gương mặt của cô gái đang đứng trước mặt ông. “Ông là đang khen con giống bà nội Phó Nhuyễn của con sao?” Cô gái đỡ Tiêu Diễn ngồi xuống ghế, gương mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói. “Quả thật cháu rất giống bà ấy hồi còn trẻ. Cháu là cháu nội của bà ấy sao? Bà ấy vẫn khỏe chứ?” Tiêu Diễn nhìn cô không chớp mắt, như thể ông đang được nói chuyện với Phó Nhuyễn của bốn mươi mấy năm về trước vậy. “Dạ phải, cháu là cháu gái duy nhất của bà ấy, tên là Phó Thiên Kim. Nội cháu dạo này không được khỏe lắm, hiện đang nằm trong bệnh viện để tịnh dưỡng.” Phó Thiên Kim ngồi bên cạnh ông cụ Tiêu, thẳng thắn nói ra tình hình thực tế. Quả thật là vậy, cô đã đến đây rồi thì cũng không muốn nói chuyện có lệ với ông ấy. Sự thật là bà nội của cô đang rất yếu nếu không, cô cũng không cần đến Tiêu gia một chuyến này. “Sao cơ? Bà ấy như thế nào lại nằm bệnh viện, bây giờ ra sao rồi?” Tiêu Diễn giật mình, cuống quýt hỏi. Ông thật không ngờ sau ba mươi mấy năm mới nhận được tin tức của bạn hiền, lại là nhận được tin bà ấy nằm viện, không quá dọa người sao. Riêng Trần Tình khi nghe cô nói thế liền bĩu môi, mỉa mai ra mặt. Nói vậy cô gái này đến Tiêu gia là muốn nhờ vả tiền nông để trị bệnh cho người bà ốm yếu đang nằm viện kia? Tưởng Tiêu gia là trại tế bần à? Trần Tình nhướng nhướng mày, chép chép miệng mấy cái, hiện tại loại người nào cũng có. Tiêu Diễn ngồi xoay lưng về phía con dâu mình cho nên không thấy được mấy động tác nhỏ này của bà. Nhưng Tiêu Diễn không thấy không có nghĩa là Phó Thiên Kim cô cũng không thấy, nhưng cô lơ đi, xem như đối phương không có mặt ở đây thôi. Dù sao người không hoan nghênh ta, ta vì sao phải cố úp mặt nóng vào mông lạnh của người làm gì chứ? “Ông yên tâm, nội con đã qua nguy kịch rồi. Tuy nội vẫn còn yếu, nhưng ông cũng đừng quá lo lắng. Nội bảo con đến đây tìm gặp ông là có chuyện muốn nói với ông.” Phó Thiên Kim nhẹ nhàng trấn an ông cụ. “Thế thì tốt, thế thì tốt! Nội cháu muốn nói gì với ông sao, cháu cứ nói ra xem nào.” Tiêu Diễn như thở phào nhẹ nhõm, ông cụ là còn muốn gặp người sống để có thể cãi nhau với bà cụ Phó đấy. “Ông nhận ra nó chứ?” Phó Thiên Kim kéo ống tay áo trái lên, để lộ ra chiếc vòng ngọc cẩm thạch màu đỏ đeo ở trên tay mình, đưa về phía ông cụ. Tiêu Diễn nhìn chiếc vòng ngọc màu đỏ trên tay cô, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặt trong chiếc vòng có khắc chữ “Tiêu” của Tiêu gia, là vòng ngọc gia truyền chỉ truyền lại cho con dâu của Tiêu gia “Nhận ra chứ, đây là vật đính ước của hai nhà Tiêu Phó chúng ta mà.” Nói đến việc này, ông cụ không khỏi hoài niệm chuyện cũ “Năm đó chính tay mẹ của ông trao cho bà ấy. Nhưng rất đáng tiếc, sự việc không thành, ông với bà ấy không có duyên phận làm vợ chồng, mẹ ông cũng đã nói qua, bảo bà ấy hãy giữ lại, làm vật đính ước cho thế hệ sau này của hai nhà. Nhưng không ngờ, sau khi bà ấy kết hôn liền mất liên lạc với nhau, thoáng cái đã qua gần bốn mươi năm rồi.” Mà năm xưa, cũng vì chiếc vòng tay này, vợ của ông đã hậm hực với ông rất lâu, lâu đến khi mất. Trần Tình vừa nghe cha chồng nói vậy liền giật mình, cả người ngồi thẳng lại, đưa mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ở trên tay Phó Thiên Kim. Năm đó Trần Tình từng nghe mẹ chồng trong lúc bực tức có nhắc đến vật gia truyền chỉ truyền lại cho con dâu của Tiêu gia này, bởi vì mẹ chồng không có vật này, thì phận làm dâu con như bà, làm sao dám mở miệng hỏi kỹ về nó. Chuyện này vẫn luôn cất giữ ở dưới đáy lòng bà bấy lâu nay, mặc dù bà đã hạ sinh cho nhà họ Tiêu hai đứa con trai, nhưng bà cứ thấy thiếu thiếu gì đó, không biết đến sự tồn tại của nó thì thôi, nhưng đã biết được có vật biểu thị cho thân phận “dâu con nhà họ Tiêu” rồi, thì bà lúc nào cũng cảm giác “danh không chính, ngôn không thuận”, ngồi ở vị trí này cũng có chút lo được lo mất. Nay vật đó lại xuất hiện ở ngay trước mắt bà, còn là ở trên tay của một đứa con gái khác. Trần Tình đưa mắt nhìn kỹ cô gái trước mặt lần nữa, trong lòng bà có một cảm giác bất an nổi lên. Ngược lại với tâm trạng rối rắm của con dâu, Tiêu Diễn lại rất vui mừng, lâu rồi ông mới nhìn thấy lại vật này, nói như vậy phải chăng hai nhà Tiêu Phó cuối cùng cũng trở thành thân gia “Nói như vậy, cháu đến đây là vì chuyện này?” “Dạ phải, nội cháu là vì chuyện năm xưa mà chấp niệm cho đến bây giờ. Nội nói, người xưa đã không thành, ngày nay, nội muốn cháu mình thực hiện lời giao ước năm xưa của nội, cho dù nội có ra đi cũng sẽ thanh thản.” Nói tới đây, Phó Thiên Kim thoáng dừng một chút. “Bà ấy nói lời gì xúi quẩy như vậy.” Tiêu Diễn nhíu mày, bực bội nói hơi lớn. Nhưng cũng nhờ vậy, Phó Thiên Kim mới hoàn hồn lại, khẽ cười “Dù sao đây cũng là tâm nguyện của nội cháu, còn có thực hiện được hay không vẫn phải nhà mình đáp lại mới được. Đáng lý chuyện thế này nên là cha mẹ cháu đến đây, hỏi ý ông thế nào chứ không phải cháu, nhưng hiện tại cha mẹ cháu không thể dứt ra được, nên để cháu đến gặp ông trước. Không biết, ông nội nghĩ thế nào về việc kết thân này?” “Ông dĩ nhiên cũng muốn như thế, ông chấp nhận. Bây giờ cháu có thể đưa ông đi gặp bà nội của cháu, được chứ?” Tiêu Diễn sảng khoái đáp ứng. “Kìa ba, sao ba lại tự quyết định như thế? Ít nhất cũng nên hỏi qua ý kiến của xấp nhỏ chứ?” Trần Tình hoảng hốt la lên ngăn cản. “Hừ, thế lúc cô và thằng con bất trị kia tự ý lấy nhau có thông qua ông già này một tiếng nào không?” Tiêu Diễn híp mắt nhìn con dâu mình một cái. Chuyện hai nhà Tiêu Phó có lời hứa hẹn kết thân gia đã có từ lâu, những đứa nhỏ của hai nhà đều được thông báo từ khi còn nhỏ, rằng bọn chúng lớn lên sẽ thành vợ thành chồng với nhau, chẳng qua là mãi đến giờ vẫn chưa thực hiện được lời hứa hẹn này. Đáng lý lúc đó ông và Phó Nhuyễn sẽ đến với nhau, lời hứa năm nào sẽ thực hiện được, nhưng cuối cùng ông lấy người khác, còn bà ấy cũng gả cho người ta rồi sau đó không có tin tức gì. Mẹ ông cứ canh cánh việc này mãi cho lúc mất, dặn dò con cháu đời sau nhất định phải thực hiện lời hứa này, chỉ khi nào chúng qua tuổi ba mươi mà bên Phó gia không có tin tức gì, thì chúng mới có thể tìm người khác để cưới gả. Thằng con trai của ông lúc trước cũng phải vậy, phải qua ba mươi tuổi mới được lấy vợ, ai dè nó tự ý lấy đứa con dâu này về nhà năm hai mươi chín tuổi, lúc đó Trần Tình đã bụng mang dạ chửa rồi, hỏi xem có đáng giận không chứ? Mẹ ông lúc đó vẫn còn sống, bà cụ giận lắm, vậy nên không hề cho đứa cháu dâu này sắc mặt tốt mãi cho đến lúc mất. Vậy nên lời hứa kết thân với Phó gia, ông nghĩ không ai có thể nhớ dai hơn đứa con dâu này được, chẳng qua là không muốn thừa nhận thôi. “Con dâu không có ý đó, cha đừng giận, không tốt cho huyết áp của cha đâu.” Trần Tình biết mình đã lỡ lời khiến cha chồng nổi giận, bèn cười xòa làm lành. “Được rồi, ý ta đã quyết đừng nói gì nữa.” Tiêu Diễn nghiêm mặt nói với con dâu, thoáng cái quay người liền tươi cười ôn hòa nhìn cô cháu dâu tương lai này, càng nhìn, càng thấy thật thuận mắt, ông cụ dùng giọng hòa ái nói với cô “Tiểu Thiên, chờ ông mặc thêm áo rồi chúng ta đi gặp bà nội của cháu thôi.” “Dạ.” Phó Thiên Kim gật đầu đồng ý, ngồi chờ ông cụ đi mặc thêm áo ấm. Bỗng nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Trần Tình nhìn mình, cô mím miệng cười một cái với bà. Trần Tình thấy thế liền càng thêm chán ghét, khẩy cười khinh miệt, quay mặt đi chỗ khác. Lúc rời đi, Thiên Kim hơi mím miệng cười gật đầu với bà một cái, bày tỏ lời chào tạm biệt với bà, người rất có thể là “Mẹ chồng tương lai” của cô. Còn kêu cô phải tươi cười bắt chuyện với bà ấy, thì cô không làm được, bởi người ta có ưa gì mình đâu, biểu hiện ra mặt rõ rành rành như vậy, cô cũng ngại lắm. Động tác này của Thiên Kim lại khiến Trần Tình càng thêm khó chịu ở trong lòng. Đúng là con nhóc thiếu giáo dưỡng mà, người như vậy mà muốn làm con dâu của bà sao, người ngoài mà biết được, mặt mũi của Tiêu gia mất sạch rồi, mà mặt mũi của bà cũng chẳng khá hơn được. Nghĩ lại, bà vội vàng nhấc điện thoại bàn lên, bấm một dãy số thuộc nằm lòng, điện thoại vừa thông, bà liền gấp gáp hoang mang nói, “Ông xã, làm sao bây giờ, vừa rồi. . . .” ***** Tại bệnh viện Hòa Ái của thị trấn Thôn Điền, thuộc tỉnh Sơn Châu, thành phố A. Sau ba tiếng ngồi máy bay từ thành phố V đến thành phố A, lại thêm một tiếng rưỡi ngồi taxi đến bệnh viện. Cả người Tiêu Diễn đã muốn rã rời, nhưng ông cụ không muốn nghỉ ngơi, một đường đi thẳng đến bệnh viện. Hiện tại, ông cụ đã có mặt trong phòng bệnh của Phó Nhuyễn đang nằm. Sau một hồi tay bắt mặt mừng với bà cụ Phó Nhuyễn sau bấy nhiêu năm gặp lại, lúc này bầu không khí trong phòng chùng xuống. Tiêu Diễn thở dài một tiếng khi nhìn đến gương mặt hốc hác của bà, nắm lấy bàn tay gầy yếu trong tay không khỏi run run vì sợ mạnh tay sẽ là gãy nó mất. “Nhuyễn à, bà thấy không khỏe chỗ nào vậy?” Tiêu Diễn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt trắng nhợt của bà cụ Phó Nhuyễn mà đau lòng. Vốn trước đây Phó Nhuyễn là một cô gái mập mạp, mũm mĩm đáng yêu nhường nào, nay lại gầy trơ xương đến đáng thương thế này, thật đúng là bệnh tật tàn phá con người mà. “Bệnh người già ấy mà, có gì lo chứ, trời kêu ai nấy dạ thôi. Ông đừng có nói là đang khóc đó nha?” Bà cụ vẫy vẫy tay, không để tâm bệnh tình của mình lắm, nhưng vẫn không quên chọc bạn già một tiếng. “Bà đó, cái tính hay trêu chọc này vẫn chẳng thay đổi gì cả.” Tiêu Diễn cười lắc đầu với bà cụ, ông cụ muốn tỏ ra “thâm tình” một hồi cũng không được với đối phương mà. Nhưng người vẫn lạc quan thế kia, đúng là điều đáng mừng. “Ầy! Già rồi, cứ hay nghĩ ngợi về chuyện ngày xưa. Đặc biệt là lúc nằm một chỗ, yên tĩnh thế này. Lời hứa năm xưa giữa hai nhà có từ đời cha mẹ chúng ta, vậy mà giờ chúng ta đều đã có cháu hết cả rồi mà vẫn chưa thực hiện được, đến lúc xuống đó gặp mặt cha mẹ, tôi không dám nhìn mặt bọn họ a. . . . .” Phó Nhuyễn thở dài nhìn trần nhà nói, giọng không giấu nỗi sự nghẹn ngào. “Thì tôi cũng vậy thôi. Trước lúc mất, mẹ tôi cứ nắm chặt lấy tay tôi, dặn dò tôi nhất định phải thực hiện lời hôn ước giữa hai nhà. Mà bà nhìn xem, bao nhiêu năm tôi cho người tìm kiếm tung tích của bà và sấp nhỏ, nào có được đâu.” Tiêu Diễn cũng thở dài nói. “Vậy là ông đồng ý hả? Bọn nhỏ liệu có cảm thấy bị ông bà già chúng ta ép buộc không nhỉ?” Phó Nhuyễn hơi mỉm cười hỏi. “Mặc kệ bọn chúng có chịu hay không, áo mặc sao qua khỏi đầu. Hơn nữa. . . .” Tiêu Diễn cố tình cúi đầu lại gần bên tai bà cụ, nói nhỏ “Không sợ bà giận, cứ bắt chúng kết hôn thời gian, nếu sau này ở với nhau mà không hợp, thì muốn chia tay thì chia tay, dù sao chúng ta cũng kết thân gia rồi mà, lúc đi gặp cha mẹ cũng không sợ họ nói gì mình.” Phó Nhuyễn trợn mắt nhìn ông cụ, cũng cố tình hạ giọng nói “Tôi cũng nghĩ y như ôngvậy.” Hai người bỗng nhìn nhau một lúc, sau đó liền phá lên cười ha ha rất vui sướng. Hai người bọn họ vẫn ăn ý như ngày nào a. “Mà sao Tiểu Thiên lại mang họ Phó của bà vậy, tôi nhớ ông nhà mang họ Kiều mà?” Tiêu Diễn cố hòa hoãn lại hơi thở vì cười nhiều quá, bỗng chợt nhớ ra vấn đề này, liền thuận tiện hỏi luôn. “Đừng nhắc lại tên sở khanh đó nữa, chết bên Úc rồi, chết rồi mà còn không quên cắm trên đầu tôi một cái sừng to chảng. Con tôi sinh ra thì mang họ tôi là điều dĩ nhiên thôi, chẳng liên qua gì tới tên “Qua cầu rút ván” đó cả.” Phó Nhuyễn nhớ lại người chồng bội bạc kia, dù chuyện xảy ra đã nhiều năm, nhưng mỗi khi nhắc tới, bà cụ luôn tức anh ách như vậy. “Khốn nạn như vậy?” Tiêu Diễn nghe thấy cũng tức giận thay bà cụ, nhớ lúc đó, tên kia còn đứng trước mặt ông, vỗ ngực hứa hẹn sẽ mang lại hạnh phúc cho bà, vậy mà. . . . . Ông cụ hơi đau lòng hỏi “Sau đó bà đã đi đâu, tôi cho người tìm kiếm khắp nơi mà không có chút tin tức gì?” “Sau đó, hai mẹ con tôi được người cậu bà con xa đón qua Mỹ định cư cùng gia đình họ. Sau khi Tử Hạo lớn lên có công ăn việc làm ổn định, tôi lại muốn trở về quê hương, thằng bé không an lòng tôi về một mình nên hai mẹ con cùng trở về. Sau nữa Tử Hạo lập gia đình, vợ chồng nó đều làm việc và sinh sống ở thành phố A, còn tôi chỉ muốn ở lại thôn quê sống một cuộc sống nhàn nhã nên bọn nhỏ đã mua một căn nhà ở đây cho tôi. Ui! Lúc đó hai vợ chồng nó cứ đi đi về về suốt, sau này Tiểu Thiên lớn chút, liền ở với bà già này, cuộc sống cũng yên tịnh hơn. Mà chắc do môi trường ở đây, nên tính cách con bé đó có chút lãnh đạm, không thích cái không khí sô bồ nơi phố thị.” “Tôi nhìn Tiểu Thiên cũng phải hơn hai mươi tuổi, vậy là bà về đây sinh sống hơn hai mươi năm mà bà không hề liên lạc với tôi một lần, bà có biết tôi đã cho người tìm bà cực khổ như thế nào không?” Tiêu Diễn càng nói càng giận, giận nhất là cái lũ đi tìm người kia, tìm gì mà người ta sống rành rành ở thành phố A hơn hai mươi năm mà tìm không ra là sao? “Tìm làm gì, tôi biết đời ông sinh ra chỉ một thằng con trai, tôi cũng một thằng con trai, tìm ông để bọn chúng lấy nhau à? Tuyệt tự đó, không biết hả.” Phó Nhuyễn lại nổi tính trẻ con lên, lại trêu chọc. “Vậy cũng nói được.” Tiêu Diễn trợn mắt trăn trối nhìn bà. “Chứ sao không nói được, chờ khi nào xác định có thể kết thân mới liên lạc chứ, đỡ mất thời gian của nhau nha.” Phó Nhuyễn dí dỏm nói. “. . . .” Vậy bà có biết tôi tốn biết bao nhiêu tiền bạc cho lũ đi điều tra tìm kiếm bà hay không hả, hơn bốn mươi năm đó, biết bao nhiêu tiền, biết không hả? * Bên trong phòng hai cụ đang trò chuyện vui vẻ với nhau, ở ngoài phòng bệnh, cha mẹ Phó cùng cô con gái Phó Thiên Kim cũng đang nhỏ giọng nói chuyện. Mẹ Phó nắm lấy tay của con gái mà vỗ vỗ an ủi, còn cha Phó thì im lặng ngồi đó nhìn hai mẹ con cô. Thiên Kim khẽ cười một tiếng, “Con thấy chuyện này cũng không có gì, cha mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Biết đâu người bà chọn, lại hợp với con hơn.” “Nói là nói như vậy, nhưng mà. . . .”Mẹ Phó hiện giờ cũng không biết nói gì hơn. “Con yên tâm, cha sẽ lo liệu chuyện này.” Nãy giờ cha Phó vẫn im lặng ngồi nghe vợ và con gái nói chuyện với nhau, đúng lúc này ông mới lên tiếng. Cô nhẹ nhàng gật đầu, trên gương mặt thanh tú là vẻ bình thản, đơn giản là cô quyết định chấp nhận chuyện hôn sự này, không phải là do ép bức mà thành.
Bình luận Thiên Kim Bảo Mẫu phim Thiên Kim Bảo Mẫu, phim Trung Quốc Thiên Kim Bảo Mẫu, phim trung quoc Thiên Kim Bảo Mẫu, phim Thiên Kim Bảo Mẫu Trung Quốc, phim Thiên Kim Bảo Mẫu vietsub, phim Thiên Kim Bảo Mẫu thuyết minh, phim Thiên Kim Bảo Mẫu thuyet minh, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu, xem phim trung quoc Thiên Kim Bảo Mẫu, xem phim Trung Quốc Thiên Kim Bảo Mẫu, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu HD, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu không quảng cáo, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu no ads, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu khong quang cao, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu ko quang cao, phim Thiên Kim Bảo Mẫu phụ đề, phim Thiên Kim Bảo Mẫu phu de viet, phim Thiên Kim Bảo Mẫu phụ đề việt, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu ở đâu, phim Thiên Kim Bảo Mẫu tập cuối, phim Thiên Kim Bảo Mẫu tap cuoi, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu o dau, phim Thiên Kim Bảo Mẫu HD, phim thien kim bao mau, phim Trung Quốc thien kim bao mau, phim trung quoc thien kim bao mau, phim thien kim bao mau Trung Quốc, phim thien kim bao mau vietsub, phim thien kim bao mau thuyết minh, phim thien kim bao mau thuyet minh, xem phim thien kim bao mau, xem phim trung quoc thien kim bao mau, xem phim Trung Quốc thien kim bao mau, xem phim thien kim bao mau HD, xem phim thien kim bao mau không quảng cáo, xem phim thien kim bao mau no ads, xem phim thien kim bao mau khong quang cao, xem phim thien kim bao mau ko quang cao, phim thien kim bao mau phụ đề, phim thien kim bao mau phu de viet, phim thien kim bao mau phụ đề việt, xem phim thien kim bao mau ở đâu, phim thien kim bao mau tập cuối, phim thien kim bao mau tap cuoi, xem phim thien kim bao mau o dau, phim thien kim bao mau HD,
Thiên kim hào môn Diệp Tịch Nhiễm bị cho là thiên kim giả mạo, bị đuổi ra khỏi nhà, gặp phải k? phùng địch thủ Ngôn Bắc Thần, kí vào hợp đồng hôn nhân, hoán đổi lấy tài nguyên để vùng dậy, trải qua bao năm tháng, một đường trắc trở ghập ghềnh trở thành ảnh hậu giới giải trí, lần lượt trả thù tất cả những người đ? làm tổn thương cô ấy…— Xem Thêm —
bảo bối của thiên kim